top of page

Nha Trang

  • Ảnh của tác giả: thao vu
    thao vu
  • 19 thg 3, 2017
  • 5 phút đọc

Nha Trang

Cách đây ít lâu, trên ask.fm của mình có ai đó đặt câu hỏi “Thành phố yêu thích nhất của bạn là gì?”. Mình nhớ mình đã type liền không suy nghĩ, “Nha Trang”. Dù từ nhỏ đến lớn chỉ được đi Nha Trang 2 lần cả thảy, cũng chẳng nhớ rõ mình đã làm những gì ở đó, nhưng ấn tượng của mình về Nha Trang luôn ăm ắp bình yên. Khi mình nằm dài trên ghế ở hòn Tre dưới một tán dừa xanh mát, nghe She will be loved lần đầu tiên và không-thể-ngừng-nghe Maroon 5 những ngày sau đó.

Nha Trang khiến mình cảm thấy mình đặc biệt. Đó là nơi ghi dấu công việc phiên dịch đầu tiên năm 16 tuổi, cho một bạn người Đức gốc Việt không biết nói tiếng Việt và các cô chú trong đoàn. Lần khác, là những cuộc trò chuyện bằng tín hiệu câm với một anh khiếm thanh trong đoàn. Hai đứa say sưa quơ tay, nói đủ thứ trên trời dưới đất trước mặt mọi người và không ai hiểu tụi mình đang nói gì. Cảm giác chỉ một mình mình giao tiếp được, thấu hiểu được và sẻ chia được với những con người đặc biệt này, khiến mình cảm thấy cool ngầu quá chừng quá đỗi.

Bai Dai Beach from Cu Hin Pass- about 25km from the city center

22 tuổi mình đến Nha Trang lần 3. Mọi người đa phần đều nói, chào mời, mời mọc được bằng tiếng Anh, ngay cả những cô bán quạt ở bậc thềm chân chùa Long Sơn. Xung quanh là đàn đàn lớp lớp khách du lịch Trung Quốc và Nga, giao tiếp với nhau bằng thứ tiếng mà mình chưa bao giờ nói được trong đời. Còn mình, mình là con bánh bèo vô dụng, sắp tốt nghiệp và vẫn loay hoay chưa rõ đâu là đam mê thực sự của đời mình. Xách ba lô đến Nha Trang, chỉ là để tạm quên đi áp lực.

Tối chủ nhật CMT8 vẫn đông như kiến cỏ. Mình còn kịp tạt qua Papa Chicken tán dóc với bạn. Rồi đến bến xe đúng 1 phút trước lúc xe khởi hành. Xe Nhà vé 200k rẻ hơn xe Phương Trang. Mỗi người còn được một cái giỏ xinh có nước và bánh mì chà bông. Chú tài xế và phụ xe rất hiền, nói chuyện với hành khách nhẹ nhàng như rót mật vào tai. Mỗi tội vị thần nào đó trên xe không rõ do không biết hay chưa được tiếp muối iot mà hút thuốc trên xe máy lạnh như đúng rồi. Nhưng không sao, khi mình được ăn no, mà lại còn được giường nằm gần cửa sổ, hàng đầu tiên, mọi lỗi lầm của nhân loại đều có thể tha thứ.

Xe Nha bus and the nicest driver ever met

Cái ý nghĩ mở mắt ra sẽ được nhìn thấy mặt trời trên biển khiến mọi phiền muộn tan đi mất, kể cả mùi thuốc lá trên xe, hay việc 3g điện thoại ì ạch như rùa. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả. Rồi sẽ ổn cả.

Xe đến nơi lúc 5h sáng. Không thèm gọi taxi, vác balo đi bộ 2km từ bến xe đến khách sạn đập cửa gửi đồ rồi đi bộ tiếp 1km ra Trần Phú, mình đến biển vừa kịp lúc mặt trời vừa ngoi lên giữa nền trời.

Nếu như cuối tháng 3 giới mộ điệu thời trang nao nức với Seoul Fashion Week thì ngay trên biển Trần Phú là một cái Horror Fashion Show với những set đồ không thể cạn lời hơn. Đầm vải mùng đỏ rực phối với áo thun đen và khăn choàng đọt chuối. Sườn xám và khăn voan nhàu nhĩ. Những mảng màu được phối một cách đột phá. Những chất liệu được kết hợp bất kể luân thường đạo lý. Buổi sáng ngắm biển đầu tiên, nhờ vậy, mà sinh động hơn rất nhiều.

Trước khi mình gặp bạn ở Nha Trang, mình có thỏ thẻ nhẹ qua inbox “Đứa nào chụp hình cho bạn không có tâm kiếp sau đẻ ra sẽ không có lông mày”. Cũng chẳng biết do thương mình, hay do bẩm sinh có mắt nghệ thuật, hay do lời đe dọa đầy trìu mến, mà bạn chụp cho mình những góc hình rất xuất sắc. Còn mình…

Chắc kiếp sau sẽ phải xăm chân mày

Tiếp nối truyền thống Lạc Long Quân- Âu Cơ, sau khi bạn đưa mình xuống biển thì nó dẫn mình lên núi để đến thăm Pháp Viện Thánh Sơn Nha Trang. Sau 1 tiếng đi lạc, 1 tiếng căng mình chạy qua đoạn đường đầy sỏi đá, 3 cuộc điện thoại của Sếp từ thành phố nhắc check mail, thì tụi mình cũng lần mò đến được Pháp Viện. Pháp Viện Thánh Sơn nổi bật giữa cánh đồng lúa đương mùa gặt với tầng mái chạm trổ cầu kỳ màu đỏ rực. Bên trong khuôn viên Pháp Viện rộng rãi và xanh mát với hồ cá, vọng gác trông ra cánh đồng phía dưới. Tượng trong Pháp Viện mang nhiều dấu ấn Ấn Độ như rắn thần Naga nạm đá quý, voi thần…độc đáo, ít thấy ở các ngôi chùa khác.

Bản thân là khác người, giờ giấc tréo ngoe: làm việc cuối tuần, đi chơi đầu tuần. Thành ra mình may mắn không phải rơi vào cảnh không book được phòng khách sạn. Hay phải sẻ chia không khí yên bình ngoài bãi biển với một gia đình bỉm sữa nheo nhóc con. Đổi lại, các hoạt động giải trí về đêm những ngày đầu tuần ở Nha Trang lại vô cùng chán nản. Quảng trường bãi biển vắng teo. Skylight mở nhạc chùng hơn cả nghe nhạc Sơn Tùng.

Lần này đến Nha Trang cũng là lần mình đi ăn nhiều nhất. Cũng nhờ ơn thổ địa dẫn đi. Dù thổ địa hơi mù đường nên lần nào đi ăn cũng nhây rất lâu nhưng dù sao cũng đã được ăn rất ngon sau mỗi bận đi chơi về. Tri ân thổ địa.

Đây là ăn sáng

Ăn trưa

Ăn tối

Ăn đêm

Lại ăn sáng

Phần lớn thời gian còn lại, mình chỉ đi dạo, và nhìn ngắm những thay đổi của thành phố này bằng hệ quy chiếu của miền ký ức. Vẫn là biển đó, núi đó, tòa nhà đó, con đường đó. Nhưng cảm giác say mê của mình với thành phố này không còn nữa. Có lẽ là do mình được đi nhiều nơi hơn, thấy được nhiều điều mới hơn, trải nghiệm nhiều thứ tuyệt vời hơn những gì Nha Trang có thể đem lại cho mình lúc này. Về cơ bản, Nha Trang thay đổi, và mình cũng đã khác

Mình nhận ra, chuyến đi này không giúp mình quên đi gì cả. Không giúp mình nhẹ gánh âu lo một chút nào. Những việc mình chưa làm, nó sẽ vẫn luôn ở đó chờ đón mình ở ngày trở về. Nhưng Nha Trang giúp mình nhớ, rằng mình đã trưởng thành so với khi xưa ra sao. Rằng mình còn có tự do, mình có tuổi trẻ, và cả một tương lai dài trước mặt. Đứng trước biển, mình thấy như một cái turbin gió. Đón gió biển vào lòng, biến thành năng lượng cho mình.

Còn Nha Trang. Nha Trang vẫn là một hồi ức đẹp dẫu không còn là hiện tại của mình nữa rồi.


 
 
 

Bình luận


Featured Posts
Recent Posts
Archive
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Basic Square
  • Twitter Basic Square
  • Google+ Basic Square

© 2016 The Wandress

  • White Facebook Icon
  • White Instagram Icon
bottom of page